Aladin sống cùng với mẹ, họ rất nghèo khổ. Một hôm, một ông
già đến tự nhận là chú Ali của Aladin. Thực ra hắn là một lão phù thủy
độc ác. Lão dẫn Aladin đến sa mạc và bắt cậu phải đốt lửa. Sau đó lão
ném vào ngọn lửa một thứ bột ma thuật, mặt đất nứt ra để lộ một cửa
hang.

– Cầm lấy cái nhẫn này – Tên phù thủy nói – Cái nhẫn này sẽ bảo vệ cháu trước những hung thân sống trong cái hang này.
– Hãy đi xuống đó và mang về cho ta chiếc đèn dầu cũ kỹ cất dưới đó.
Aladin đi xuống hang, cậu thấy rất nhiều đá quý trong hang và cậu
ngắm nghía kho báu này rất lâu. Chờ đợi mãi không thấy Aladin trở lên,
mất hết kiên nhẫn, lão phù thủy già đóng kín lối xuống cửa hàng.

Aladin vô cùng hoảng sợ, cậu vô tình xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón tay,
một vị thần hiền từ xuất hiện, hỏi cậu muốn gì. Aladin bỏ đầy đá quý vào
túi và nói rằng cậu muốn trở về nhà mình.
Chỉ trong nháy mắt Aladin thấy mình đã ở trong nhà. Cậu kể lại cho mẹ
nghe mọi chuyện vừa xảy ra với mình. Sau đó, nhờ vào phép thuật của cây
đèn thần mà cậu mang về từ dưới hang, Aladin trở nên rất giàu có. Khi
trưởng thành, chàng đã cưới nàng công chúa con vua làm vợ.

Ít lâu sau, Aladin phải đi ra nước ngoài. Lão phù thủy ghen tức với
sự giàu có của Aladin đã lợi dụng khi chàng vắng mặt để tìm cách lấy lại
được cây đèn thần. Ngay sau đó, hắn ra lệnh cho thần đèn chuyển cung
điện của Aladin sang châu Phi.
Khi chàng trở về, Aladin nhận ra ngay chuyện gì đã xảy ra. Chàng xoay
chiếc nhẫn thần và thần nhẫn đưa chàng tới châu Phi. Cuối cùng bằng tài
trí của mình Aladin lấy lại được cây đèn thần và trừng trị thích đáng
lão phù thủy. Chàng sống một cuộc sống dài lâu, hạnh phúc với sự giúp đỡ
của thần đèn.